Văn tế Thầy
[PGS. TS. NGƯT Nguyễn Đăng Na]
Hỡi ôi!
Sấm động ì ầm;
Mưa rơi lã chã.
Chim muông nghẹn ngào nước mắt,khắp một vùng nước mịt đất mờ;
Cỏ cây lá úa đìu hiu,đầy mấy chốn nhà hoang phố giá.
Dẫu biết câu “trẻ làm ma, già làm hội”, song hận nỗi tử biệt sinh li;
Nào hay chữ “sống là gửi, thác là về”, nhưng sợ niềm trêu ngươi con tạo.
Kính nhớ Thày xưa!
Tóc bạc da mồi;
Khí thanh cốt ngạo.
Trí tuệ minh mẫn, nếu chẳng hun từ sông núi rộng dài;
Học vấn uyên thâm, thì cũng bẩm do đất trời dưỡng hạo.
Tai thông mắt sáng, số kiếp vô tư;
Lòng thẳng dạ ngay, đời người hữu đạo.
Thuở Tiến sĩ, trải bao năm đèn sách, gian khổ bút nghiên;
Bậc Giáo sư, qua mấy cuộc lớp trường, ân cần đào tạo.
Chữ Hán, chữ Nôm như nguồn suối chảy, văn trang hoàng cẩm tú cho đời;
Tiếng Nga, tiếng Việt tựa áng mây bay, sách điểm tô đan thanh với đạo.
Đất Việt gần gũi, trải bao lần ngang dọc văn chương;
TrờiÂu xa xôi, đã mấy phen tung hoành khí hạo.
Nợ văn học trung đại Việt Nam là nghiệp, đường dài vó ngựa qua đèo;
Cho học trò ngày nay kiến thức là nghề, trời cao cánh chim vượt bão.
Việc nghiên cứu xứng tầm Học sĩ: kìa Văn xuôi…, kìa Tiểu thuyết…, kìa Con đường… Chữ “văn dĩ tải đạo” luôn tràn ngọn bút, hãn thanhxếp chật thư hiên;
Công giảng dạy đáng bậc Danh sư: nào Cử nhân, nàoThạc sĩ, nào Tiến sĩ. Câu “hối nhân bất quyện” thường niệm trong tâm, đào lí trồng đầy thiên hạ.
Anh linh chẳng mất, như nước sông đỏ nặng phù sa, bồi đắp dày cho mùa vụ tốt tươi;
Sách vở vẫn còn, tựa cây rừng xanh dày, rợp bóng che để học trò thành thạo.
Đạo chồng nghĩavợ,biển rộng sông dài;
Đức bố tình con, cây caobóng cả.
Ôi thôi thôi!
Thày đã đi nhẹ bước Bồng Lai;
Trò thì về đau lòng tệ xá.
Hơn bảy mươi năm cuộc đời dằng dặc,tấm lòng mở, trước chồng sau vợ, con cháu thuận hòa;
Hụt một nhịp thở số kiếp mong manh, con mắt nhắm, nay sinh mai tử, âm dương sầu não.
Phố phường lạnh lẽo, lìa bè lìa bạn, trò mấy kẻ ngác ngác ngơ ngơ;
Nhà cửa vắng tanh, bỏ cháu bỏ con, bà một mình vất vất vả vả .
Miền Cực lạcThày sớm tiêu dao;
Chốn hồng trần trò càng buồn bã.
Ảm đạm nhẽ! Nén hương bao giờ cháy hết, xót vì chữ “hậu nghĩa thâm tình”;
Đau đớn thay! Nước mắt nào lúc tuônvơi, thương vì lẽ “tôn sư trọng đạo”.
Hồn phách ứng linh, Thày về thượng hưởng!
Chữ nghĩa cạn nông, trò xin cẩn cáo.
Hà Nội, ngày 10 tháng 11 năm 2014.
Học trò Nguyễn Quang Thắng,Viện Nghiên cứu Hán Nôm, xin thay mặt các thế hệ học trò, kính cẩn viết Văn tế Thày!