Sáng tác

[KÌ 3 - LỜI CON CHƯA NÓI]: Thiên thần kể chuyện trần gian (Truyện ngắn)


13-10-2020
Tác giả: Vũ Thị Minh Tâm - SV EK66

Trong tháng 3/2019, HPT - CLB Truyền thông Khoa Ngữ văn phát động cuộc thi Viết về Mẹ với tên gọi "Lời con chưa nói". Những tác phẩm của các bạn sinh viên Khoa Ngữ văn gửi đến BTC cuộc thi đã đong đầy biết bao tình cảm của những người con dành đến cho "Người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời mình". Sau đây, kính mời quý thầy cô cùng các bạn độc giả cùng đến với Truyện ngắn "Thiên thần kể chuyện trần gian" của tác giả Vũ Thị Minh Tâm - Sinh viên lớp EK66

 

 

 

Cạch cạch…

            Hai giờ bốn mươi ba phút sáng. Tôi không hiểu giờ này mình còn ngồi lọ mọ trong bóng tối viết từng chữ để làm gì. Có thể các bạn không tin nhưng đây là câu chuyện có thật. Tôi chỉ viết với một cái bổ sung và thêm thắt chút ít hư cấu để truyện thêm sâu sắc.

Với tôi, mọi thứ như thế là vừa vặn.

***

Tôi là một thiên thần. Trên trời, tôi có mẹ. Tôi được mẹ chiều chuộng hết mực. Nhiệm vụ của tôi xuống trần gian, dẫn đường cho những thiên thần bé nhỏ trở về với một ngôi nhà mới. Và thế là chuyến hành trình của tôi đã bắt đầu.

Ngày 13 tháng 03 của 4 năm trước, khi đang thướt tha dạo chơi bên một đồng cải, tôi thấy có tiếng nỉ non: “Xin con, làm ơn, làm ơn đi!”. Tiếng van nài thất thanh rất vọng. Tò mò, tôi lần đường đến. Một người mẹ đang ngồi ôm chiếc bụng phẳng của mình, nước mắt rơi lã chã, luôn miệng gọi con. Tôi nhìn xung quanh, chẳng thấy có một ai. Chuyện gì đã xảy ra? Con của người đàn bà này bỏ đi? Hay đã lỡ gây nên một tội lỗi gì đó? Một hồi lâu, người mẹ đứng dậy, không khóc nữa. Lúc này, tôi mới thấy ở dưới sàn nhà. Máu. Thật khủng khiếp! Bà ta bị sảy thai? Lại thêm một thiên thần về với chúng tôi? Hạnh phúc lớn lao của một người mẹ ấy, tạo hóa đâu có ban phát cho nhiều người.

Tôi cảm thấy vui mừng khi có thể dẫn đường cho một thiên thần bé nhỏ. Đi cùng với tôi, chúng sẽ chẳng cảm thấy cô đơn, lạc lõng giữa dòng đời thấp thoáng đâu cũng toàn quỷ dữ. Tôi sẽ dẫn chúng về với thiên đường, nơi có tiếng cười, có niềm hân hoan, vui tươi, nơi hiện hữu những điều thiện lành và tốt đẹp nhất. Để nếu có kiếp sau, chúng sẽ mang đến, truyền đi tình yêu thương như chúng đã từng có cho một gia đình nào đó.

Đi được nửa đường, tôi thấy đứa bé vẫn đứng đó. Ai cũng thế, rời bỏ trần gian chẳng phải là một điều dễ dàng. Nhưng nó chỉ đứng nhìn người mẹ, cũng chẳng cất tiếng với tôi. Nếu mở lời, tôi có thể cho nó ở lại thêm dăm ngày bên mẹ, trước khi ra đi vĩnh viễn. Nhưng không!  Còn người phụ nữ bất hạnh kia, đang nằm trên giường một cách bình thản, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên bụng và nhắm mắt. Hệt như một người từ trần.

Những ngày sau, tôi lại tiếp tục đi làm nhiệm vụ của mình. Lạ, tôi cứ bị ám ảnh bởi hình bóng của người phụ nữ ngày hôm ấy. Bồn chồn, tôi quay lại căn nhà. Người đàn bà  nằm, vẫn tư thế đó. Vậy những hôm trước, bà ta đã làm gì? Đi loanh quanh trong khu, tôi thấy người ta nói chuyện với nhau. Từ hôm bà ta mất con, hôm nào cũng thế, cứ 4 giờ sáng lại thắp đèn dầu mang ra sân cùng với một chiếc ghế. Bà ta ngồi nhìn đom đóm. Tối đến thì văng vẳng những bài ru. Bà ta cứ liên tục, liên tục cho đến 4 giờ sáng hôm sau mới thôi. Người thì cảm thấy bực tức, khó chịu. “Trông bà ta như ma vậy.”. Người thì bên ngoài miệng nói cảm thông nhưng trong lòng cũng chẳng khác gì những người còn lại. Tôi đã dẫn rất nhiều thiên thần ra đi, nhưng chưa bao giờ có cảnh tượng như vậy. Nhiệm vụ của tôi là nhiệm vụ dẫn đường nhưng không phải dẫn đường cho một người, còn một người thì lại bế tắc. Trong một vòng tròn, tôi dẫn những thiên thần vào trung tâm, nơi chúng sẽ được hưởng những gì tốt đẹp nhất. Nhưng không có nghĩa, tôi đẩy những người còn lại, đặc biệt là người mẹ ra ngoài đường biên. Ngày hôm sau, tôi quay trở lại. Tôi biến thành một bé gái 4 tuổi, một bé gái không cha, không mẹ, lần tìm đến trước cửa nhà người đàn bà cô độc. 4 giờ sáng, tôi đẩy cửa vào một cách hồn nhiên. Người đàn bà nhìn tôi bằng đôi mắt lờ đờ, vô hồn bỗng sáng rực lên. Bà chạy đến, ôm lấy tôi như vừa tìm lại đứa con đã mất. “Con đã ở đâu? Con đã quay trở lại với mẹ rồi. Cảm ơn trời đất!”. Tôi không cất một tiếng nói nào. Bởi nếu tôi mở miệng, tôi sẽ hóa thiên thần, tan biến đi và người phụ nữ đó sẽ mất tôi.

4 năm tôi sống trong một căn nhà to nhưng không hề lạnh lẽo. Cái cảm giác bước chân vào nhà ngày hôm đó, ngày mà tôi đã dẫn thiên thần của bà đi, đó là một cảm giác về cái lạnh rờn rợn. Nhưng 4 năm nay, ngôi nhà luôn được thắp nến. Xung quanh, đâu cũng có nến. Tôi sống trong hình hài của một đứa trẻ nhưng sâu bên trong, tôi nhìn thấy tất cả. Người phụ nữ xưa thất thanh, vô hồn nay trở thành một bà mẹ tần tảo, chăm chỉ.

Vẫn như mọi khi, tôi luôn chơi với mấy đứa trẻ nhà hàng xóm. Chúng thì  vô tư nhưng cha mẹ chúng, ai cũng bài trừ tôi, ai cũng xua đuổi tôi, ai cũng nhìn tôi với ánh mắt đầy miệt thị. Chỉ có người phụ nữ bất hạnh, 4 năm qua vẫn luôn nhìn tôi với ánh mắt trìu mến yêu thương. Bà rất tốt, nhưng tốt mãi, tôi chẳng thấy những cảm xúc khác . Vậy là, hôm đó, tôi bỏ nhà ra đi. Tôi đi sang làng bên. “Bà sẽ đi tìm tôi. Chắc chắn. Bà sẽ rất lo lắng, nhìn thấy tôi, bà sẽ vội vàng ôm lấy như vừa tìm lại được một của báu đã mất. Tôi muốn thấy cảm xúc của bà”. Tôi đã nghĩ như vậy đấy! Quả đúng, người phụ nữ ấy tìm bằng ra tôi. Lùng sục khắp nơi, chạy đến nhà nào cũng gõ cửa, cũng hỏi, cũng tìm. Bà dắt tôi quay trở về nhà. Cả một chặng đường dài, không ai nói với nhau câu gì.

Về đến nhà, bà cầm ra trước bàn một cành dâu nhỏ. Cả hai người nhìn nhau. Tôi không hiểu bà sẽ định làm gì. Tôi đứng dậy, quay đi. Bà lập tức cầm cành dâu đánh tôi mấy phát vào chân. Tôi đau quá nhưng chẳng làm gì được ngoài việc nhảy cẫng lên, kêu cũng không dám kêu. Quất được 2 cái, người đàn bà vứt cành dâu xuống đất, đi vào phòng, đóng cửa. Tôi ghé tai. Tiếng thút thít.

Tôi hiểu cảm giác của người đàn bà bất hạnh. Một người đã từng mất con. Lo lắng. Sợ hãi. Đau đớn. Đó là những gì bà đã trải qua. Giờ thì, tất cả những gì vô lo của tôi trước đây đều là điều không phải. Tôi chỉ biết dẫn thiên thần đi mà không cần quan tâm đến cảm xúc của bất kì một người nào ở lại. Vì mẹ tôi chẳng bao giờ rời xa tôi? Hay vì tôi vô cảm thực sự?

Ngày 13 tháng 03 cũng là ngày tôi phải ra đi. Cả ngày hôm đó, tôi luôn ngoái lại nhìn người đàn bà. Bà vẫn nở trên môi một nụ cười. Nụ cười với ánh mắt ấy, ánh mắt cười nhưng rơm rớm. Lần nào bà cũng như vậy. 4 giờ sáng, tôi nhẹ nhàng. Nhưng không hiểu vì đâu, bước chân nặng nề như muốn níu tôi lại. Tất cả những gì, tất cả những tình cảm yêu thương chân thật như tình mẫu tử dành cho một đứa trẻ mồ côi mà tôi đã nhận được suốt 4 năm qua cứ khắc ngày càng sâu. Nhưng tôi bắt buộc phải đi. Ghé đến bên giường, thì thầm: “Cảm ơn mẹ”. Lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian dài, tôi cất tiếng. Gọi một tiếng “mẹ” cảm giác làm lòng tôi trĩu nặng. Và rồi, trong giấc ngủ, “mẹ tôi” đã mỉm cười. Lần này, không còn nước mắt nữa.

Người ta thường nói chuyện với nhau về con số 4: số 4 là số không đẹp, số 4 là số tử, số 4 là đường cùng... Nhưng sự sống là đức hạnh mỗi người sẽ đem theo khi trở về. Ra đi không phải biến mất tuyệt đối. Ra đi cũng là một sự trở về...

*** 

LỜI KẾT

Đôi khi, tôi dường như cô đơn, đến nỗi nó khiến tôi băn khoăn: Liệu có một thứ duy nhất trong thế giới này đủ để lấp khoảng trống, để loại bỏ sự buồn bã tích tụ bên trong đầu tôi? Cuộc sống giống như một bức tranh. Có người chỉ nhìn thấy phần khung, ngoài rìa. Có những người nhìn thấy những mảng sáng, mảng tối. Và cũng có những người dù nhìn thấy tất cả nhưng vẫn mông lung, vô định trong sự xét đoán. Bức tranh ấy xô bồ và hồn loạn. Đủ mọi hướng nhìn, cách nhìn vẫn không thể giải mã được trọn vẹn bản thể của nó. Nhưng tôi chỉ biết rằng: Ngoài kia có tranh đua đến đâu thì về nhà có mẹ, sẽ khác. Mẹ và con gái có những mối gắn kết hơn cả tình mẹ con. Hai người phụ nữ duy nhất không bao giờ đố kỵ hay ganh đua nhau. Hai người phụ nữ đã, đang và sẽ thương nhau đến vô cùng, dù thế gian này có biến đổi ra sao.

Chưa bao giờ là muộn. Đừng để đến một khoảng thời gian nào đó, khi đã quá muộn để nói lời yêu thương và lại quá sớm khi nói lời giã biệt, chúng ta hối hận. Có lẽ, nên nói ra thì hơn, nếu đó là một điều quan trọng. Tất cả mọi người trong cuộc sống đã từng có một khoảng thời gian để khi lắng nghe, nó mang chúng ta đến một chân trời.

 

Con lúc nào cũng muốn về nhà, nép gọn trong vòng tay của mẹ.

Mẹ là nguồn năng lượng mạnh mẽ nhất mà con có.

MẸ!

Post by: Vu Nguyen HNUE
13-10-2020