Có một thời A7... bạn bè ơi!
Khung cửa nhỏ mở vào mơ mộng
Bầu trời vợi cao, cánh đồng lồng lộng
Thao thiết sông xa con sóng vỗ vô hồi
Trang sách mở sử thi Hi - Ấn
Thơ Tống thơ Đường Thuỷ Hử với Hồng Lâu Tam quốc chí vườn đào tao nghĩa Lưu Quan Trương cắt máu ăn thề
Trai Phù Ủng hát bài ca múa giáo
Quả cam vàng Quốc Toản phá cường quân
Mùa xuân hết.
Lẽ nào hoa rụng hết
Một nhành mai sân trước báo bình minh
Bình Ngô cáo nối thơ Thần Nam quốc
Cửa Bạch Đằng soi bóng ải Chi Lăng
Giáo mác lưng đeo, tay hoa mềm mại
Vung bút thành thơ đuổi vạn thù
Thoái lỗ thi văng vẳng bờ Như Nguyệt
Vò võ vành trăng hao khuyết dáng gươm khua
Hồ Hoàn Kiếm rùa thiêng đòi báu vật
Núi Sóc đậm in bóng ngựa về trời
Giặc giã xong rồi con về bên nôi mẹ
Lắng khúc ru hời cái ngủ ngủ cho ngoan
Gióng tre ngà mo cau già trận giả
Phấp phới cờ lau sau áo chiến bào
Giặc nước đuổi rồi đời vang khúc hát Khải hoàn ca.
Rơm rạ ấm nao lòng.
Có một thời A7 của riêng anh
Áo lính bạc màu phong sương trận mạc
Sắc chinh phu phiêu lạc giữa Kinh kỳ
Võng tăng mắc giữa rừng xanh bão lửa
Miệng ngập ngừng ngọng nghịu thốt lời yêu
Lòng mê đắm mà lời sao chậm ngỏ
Mượn mãi Tago chả nên mận nên đào
Đại Cáo Bình Ngô sang sảng đọc
Thích thảng hồn cao Hịch tướng sĩ vang vang.
Lúc hứng ngâm câu Tuyệt cú
Khi buồn ngẫm khúc Ngôn hoài
Tiếng cầm sắt giấu sâu trong dạ
Lời cầm kỳ thuận miệng phát ra
Ngày hằng sống, hằng thơ, hằng hoa lửa
Kim cổ Đông Tây dưới mắt châu tuần
Chí trai trẻ chong đèn đêm UNICEF
Khát vọng hồng rực cháy mỗi ban mai.
A7 hai mươi, ngày ấy của riêng em
Khuất nẻo quê xa, phồn hoa ngơ ngác
Gác thượng chơi vơi trải chiếu đếm sao trời
Đêm thơm thảo thoảng làn hương thiếu nữ
Câu hát thanh tân tươi trẻ đến bây giờ.
Anh tiếc nuối bao dại khờ thủa ấy
Những cánh thư hồng nắn nót mãi chưa xong
Tình phong kín chả một lần dám ngỏ
Ta năm mươi, em đã mãn xuân thì.
Có những ngày A7 của chung đôi
Chiều nhạt nắng chiều hiu hiu rét ngọt
Khoảng trời hẹp hoá ra nơi hò hẹn
Con gái con trai lớp ấy lớp này
Thành bể rêu phong chàng văn gõ bát
Hát chờ cơm nghe bụng đói réo gào
Sân bể cỏ lan nàng thơ chải áo
Chuốt lại câu hò cho dạ hội thơ ca.
Có những chiều A7 của hoan ca
Chiều mưa đổ xập xùi sân cư xá
Lại gọi vui về với đội tuyển làng Văn
Trái bóng chưa lăn mà hành lang chật kín
Bao bóng hồng cổ động đã reo ca
Hoa cù hồng phấn nữ Tranh khán trần y lang.
Ôi một thời A7 của chung đôi
Dào dạt sống và dạt dào vụng dại
Đi suốt cuộc đời bỗng một ngày ngoái lại
Thêm cháy lòng... A7 của ta ơi!
Nguyễn Duy Kha