Cuộc sống này cũng vận hành theo logic tương tự vậy thôi. Được làm điều gì đó chưa chắc đã đem lại hạnh phúc toàn vẹn. Phải được làm cùng ai, và được làm như thế nào, trộm nghĩ hai điều sau mới khiến chúng ta cảm thấy nhiều thật nhiều cái ý vị khác nhau của hai chữ "hạnh phúc".
Lời đầu bút: Tham gia cốt lấy tinh thần, góp vài lời mạn đàm về phạm trù “hạnh phúc” lúc trà dư tửu hậu.
Nếu quan niệm về "hạnh phúc" của đa số chư vị bằng hữu còn phảng phất chút gì đó gọi là dư âm của một phạm trù "tư tưởng đạo lí", thì hắn lại chọn một con đường riêng: trở thành kẻ lang thang khắp bốn phương sáu cõi, chỉ để truyền bá một suy niệm chẳng quá đỗi cầu kì: cái gọi là “hạnh phúc” kia, mộc mạc dung dị thôi, chỉ là việc được thưởng trọn những thức quà độc đáo ở cõi nhân gian đầy rẫy sầu bi lụy khổ này.
Đã nếm trải không ít chua cay ngọt bùi của nhân tình thế thái trong những tháng ngày rong chơi chốn giang hồ, kì lạ thay ở nơi sâu thẳm trong tâm can tên lãng tử, những cảm xúc khó diễn đạt về một thức quà vẫn ngoan cố níu chân hắn ở lại. Vương vấn chẳng chịu rời xa. Cái cảm xúc lạ lùng của một thức quà bình dị của những ngày chơ vơ giữa kinh thành Hà Nội. Nó đủ ngon lành để xoa dịu cái bao tử đang cồn cào. Đủ ấm áp để ấp ủ một trái tim đang ngập tràn giá băng. Bởi chính sự hòa quyện giữa cái giòn rụm của cá rán, cái cay chua xanh đỏ của rau cải chíp cùng nước cà chua nóng, điểm thêm ít hành hoa và giá trần,... Ôi! Chừng đó cũng đủ để khiến con người đơn thân độc mã dừng chân ngơi nghỉ sau những chốn phồn hoa.
Đi ăn bún cá, một mình, cũng đủ thấy ngon ghê gớm. Cái hạnh phúc của kẻ thực khách lang thang đơn độc là được nếm trải lại đủ đầy mọi hỉ nộ ái ố, gói ghém lại trong từng thứ hương vị, từng mảnh xương dăm (nào ai biết hắn đã tổn hại vài phần nội lực chỉ vì một mảnh xương cá).
Thế nhưng lần này, tâm can hắn cứ lấn cấn không yên. Tại vì đâu mà một kẻ chỉ biết đến ẩm thực và rong chơi lại có thể nói những điều hoa mĩ như thế? Không ai hiểu. Kể cả bản thân hắn:
- Nàng có cảm thấy kì lạ không? Ừ thì rau cải cay cay chợt xộc lên sống mũi. Ừ thì hành giá đôi lúc hăng hăng. Ừ thì miếng cá thỉnh thoảng xương dăm đâm ngang dọc,... Tất cả đều trở nên ngọt ngào, mềm mại, thơm nồng và quyến rũ. Vì lúc đó, đã có người tỉ mẩn gắp từng cọng hành nho nhỏ ra khỏi bát cho nàng. Vì lúc đó, đã có người kiên nhẫn chọn lọc và gỡ cho nàng từng mảnh xương dăm. Và vì lúc đó, nhìn thấy người đối diện đang chăm lo cho bữa ăn bằng những cử chỉ ấm áp, nàng sẽ thấy cái cay của rau cải bỗng trở nên nồng nàn.
- Ừ phải ha. Nồng nàn như cái hương vị muôn đời của tình yêu vậy. Thế nên nhân sinh vạn kiếp đều muốn yêu và muốn được yêu, chàng nhỉ? – Giai nhân đối diện đáp lời.
"Nồng nàn như cái hương vị muôn đời của tình yêu” ư? Hắn chợt rùng mình. Hóa ra quan niệm về hạnh phúc của hắn, được thưởng thức món ăn, chỉ là một khía cạnh nhỏ. Nhưng lại khiến hắn bấy lâu nay ngộ nhận rằng bản thân đã nắm được toàn vẹn. Giờ đây, trong tâm hồn kẻ lãng khách ấy, là một mệnh đề mới mẻ: Người ăn cùng là ai và cách thưởng thức món ăn ấy như thế nào.
Cuộc sống này cũng vận hành theo logic tương tự vậy thôi. Được làm điều gì đó chưa chắc đã đem lại hạnh phúc toàn vẹn. Phải được làm cùng ai, và được làm như thế nào, trộm nghĩ hai điều sau mới khiến chúng ta cảm thấy nhiều thật nhiều cái ý vị khác nhau của hai chữ "hạnh phúc".
Hắn ngẩng mặt lên. Trong thoáng chốc, gương mặt giai nhân đối diện hắn khẽ mỉm cười. Nắng như đang nhảy múa trong khóe mắt thu ba và những cánh bướm thoáng chốc ngẩn ngơ trước nụ cười hàm tiếu. Phải chăng, trong vườn hắn vừa nở một nụ hồng?