Một đời thanh bạch

" Về hưu cứ tưởng mình già,

Tâm hồn tươi trẻ vẫn là thanh xuân"

Ngày xưa cái tuổi trăng rằm

Yêu nghề Thầy Giáo, quyết tâm học hành

Đến khi mơ ước đã thành,

Yêu đàn em nhỏ, lều tranh, mái trường.

Người ta buôn bán thương trường

Thầy ngồi cặm cụi, soạn bài hôm sau

Người ta cặp số nhà lầu,

Xe hơi đưa đón, Thầy đâu có màng!

Cặp da, xe đạp cà tàng

Đàn em thơ với muôn vàn lo âu

Lo mua sách vở nâng cao

Bồi dưỡng trò giỏi đỗ đầu kỳ thi!

Ôn luyện sau mỗi học kỳ

Lao tâm khổ tứ, gầy đi mấy phần

Đời người bao nỗi gian truân

Mỗi năm Thầy những mấy lần truân chuyên.

Đồng lương ít, nhiều nỗi phiền,

Chiều cuốc đất, tối chong đèn thâu đêm.

Sáng đến trường, vững niềm tin.

Trò ngoan, đỗ đạt Thầy yên tấm lòng.

Làm thầy bốn chục năm ròng

Về hưu, một tấm lưng còng nắng mưa!

Vẫn đôi mắt sáng như xưa

Ngôi nhà cấp bốn, đơn sơ mảnh vườn.

Một đời thanh bạch vẹn tròn,

Tình xưa, nghĩa cũ trò thường đến thăm.


Source: 
13-10-2020
Tags